Video Chân Giả Luận: 38 Sự Công Bình của Đức Chúa Trời

2,676 views

 

 

38 – Sự Công Bình Của Đức Chúa Trời

Hỏi: Quý vị nói rằng Đức Chúa Trời rất công bình, làm tốt thì thưởng, làm ác thì phạt; thế thì, tại sao có người ở hiền lại phải gặp hoạn nạn, khổ sở, còn người ác thì được thong dong, sung sướng? Như thế, sự công bình của Ngài ở đâu?

Đáp: Làm tốt được thưởng, làm dữ phải phạt, đó là lẽ nhất định, không có gì phải nghi ngờ. Kinh Thi có chép: “Noi lành thì được lành, theo nghịch thì mắc dữ, như bóng và vong.” Và lại cũng có nói: “Đạo Trời xuống phước cho kẻ lành, xuống họa cho kẻ dữ.” Điều luật thưởng người hiền, trừng phạt kẻ dữ dù cho ở thời nào cũng như thế, không hề thay đổi. Song chúng ta cũng nên biết rằng: họa hay phúc không phải chỉ trong đời này, chúng ta còn cả một cuộc đời vĩnh cữu sau cái chết của thể xác. Đức Chúa Trời không chỉ ban phước, giáng họa trong đời này mà thôi, nhưng việc thưởng phạt còn thực hiện trên linh hồn và thân xác phục sinh của chúng ta trong đời sau.

Vả lại, việc phán đoán thiện và ác trong đời này cũng không phải tuyệt đối. Cùng một sự việc xảy ra, nhưng mỗi người lại có một nhận định khác nhau. Chúng ta không thể nào nhìn thấy xuyên suốt cả cuộc đời của một con người để kết luận người ấy là người hiền hay người dữ. Chúng ta chỉ có thể thấy được một đoạn nào đó trong một phần của cuộc đời họ, do đó đánh giá của chúng ta về một người chỉ là tương đối. Chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng toàn tri, Đấng nhìn thấu suốt tận trong sâu thẳm lòng dạ của mỗi người, Đấng đếm được từng sợi tóc trên đầu của một người, và duy nhất chỉ có Ngài là Đấng có đủ thẩm quyền để định tội hay giáng phúc. Hơn nữa, cuộc sống đời này chỉ là tạm, do đó, sự vinh hoa phú quý và hoạn nạn bần cùng ở đời này cũng không có ý nghĩa vĩnh cửu, nên không thể xem là phúc thật hay họa thật. Cuộc đời thật sự của chúng ta là ở đời sau, vì vậy, phúc và họa chỉ thật sự có giá trị ở cuộc đời sau cái chết thuộc thể.

Những người thật lòng tin nhận Chúa thì rất hiền lành, nhưng dù sao cũng chỉ là những con người còn xác thịt nên không thể thoát khỏi những tội lỗi không cố ý. Chúa lấy hoạn nạn, bần cùng, là họa tạm, mà trừng phạt cho những tội lỗi ấy để người tỉnh ngộ và linh hồn không bị hư mất về sau. Trong đời sau, Chúa mới ban cho phúc vĩnh cửu nơi thiên đàng để thưởng cho người. Vì Đức Chúa Trời là Đấng công bình tuyệt đối cho nên tội lỗi cũng như những việc thiện lành của mỗi người sẽ được định đoạt sau khi chết. Chúng ta đừng nhìn thấy một mặt của vấn đề lại vội vàng kết luận Chúa không công bình. Vì ý chỉ của Đức Chúa Trời rất cao, như Ngài đã phán trong Thánh Kinh, sách Ê-sai đoạn 55, câu thứ 8 và 9: “… Ý tưởng Ta chẳng phải ý tưởng các ngươi, đường lối các ngươi chẳng phải đường lối Ta. Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối Ta cao hơn đường lối các ngươi, ý tưởng Ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu.” Người đời không thông suốt lẽ thưởng phạt của Đức Chúa Trời, không biết họa phúc thể nào là thật giả nên kêu ca Đức Chúa Trời không công bình. Nhưng lại không biết rằng: “Ngọc bất trác, bất thành khí.” Ngọc có dồi mài mới nên của báu, người có cùng khổ, hoạn nạn mới biết tìm cầu Đức Chúa Trời và tin nhận Đức Chúa Giê-xu, để được cứu rỗi khỏi tội lỗi và hưởng phúc lành nơi Thiên Quốc. Ví như một người vô học, không tài trí, mà muốn làm nên danh phận, có thể được sao?

Chúng tôi là môn đồ Đức Chúa Giê-xu, còn sống trên đời thì chuyên tâm rao truyền đạo thật, dù có bị bắt bớ, vu oan, hành hạ khổ sở như thế nào, vẫn cứ phải cam chịu và nhịn nhục cho đến ngày cuối cùng, hầu mong được đáp trả trên Thiên Quốc.