Nên Thánh

2,638 views

Nên Thánh

Huỳnh Christian Timothy
Huỳnh Christian Priscilla

Bấm vào một trong các nối mạng dưới đây để tải xuống bài viết pdf:

MediaFire:https://www.mediafire.com/folder/u3amorru4ba4t/baigiang_pdf
OpenDrive: https://od.lk/fl/MV8xNjEzMzAzNV8

“…Ngươi hãy nên thánh, vì Ta là thánh!” (I Phi-e-rơ 1:16).

Chúng ta đã biết thánh có nghĩa là hoàn toàn cách biệt với tội lỗi, cách biệt với ô uế, nhưng tích cực thể hiện sự trong sạch và những điều tốt lành. Chúng ta biết chỉ có một Đấng Thánh là Thiên Chúa và Ngài là Đấng thánh hóa chúng ta, nghĩa là làm cho chúng ta được trở nên trọn vẹn như chính Ngài là trọn vẹn (Ma-thi-ơ 5:48). Tuy nhiên, để Thiên Chúa có thể thánh hóa chúng ta thì chúng ta phải bằng lòng tiếp nhận sự thánh hóa của Ngài. Muốn tiếp nhận sự thánh hóa của Thiên Chúa thì trước hết chúng ta phải tiếp nhận ơn cứu rỗi của Ngài; nghĩa là công nhận mình là một tội nhân, thật lòng đau thương, thống hối về quá khứ tội lỗi của mình, thật lòng muốn từ bỏ đời sống tội lỗi, và tin nhận sự chết chuộc tội của Đức Chúa Jesus trên thập tự giá. Sự thánh hóa là một phần của sự cứu rỗi cho nên chỉ những ai tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời thì mới có thể nhận được sự thánh hóa.

Tuy nhiên, có nhiều người muốn tiếp nhận ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời nhưng lại không muốn tiếp nhận sự thánh hóa của Ngài. Những người đó chỉ muốn thoát khỏi án phạt đời đời trong hỏa ngục nhưng không muốn thoát khỏi đời sống tội lỗi và ô uế trong hiện tại. Vì thế, Phao-lô vừa khóc, vừa gọi đó là những người có nếp sống như là những kẻ thù nghịch thập tự giá của Đấng Christ (Phi-líp 3:18).

Khi một người từ chối sự thánh hóa của Đức Chúa Trời thì sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời không thể thành toàn trên người đó. Loại đức tin chỉ muốn được cứu khỏi hỏa ngục mà không muốn từ bỏ tội lỗi và ô uế là loại đức tin không có việc làm, cho nên trở thành đức tin chết (Gia-cơ 2:14-26). Đức tin chết không cứu được ai!

Hành động tiếp nhận sự thánh hóa của Đức Chúa Trời và tiếp tục ở trong sự thánh hóa ấy được gọi là sự nên thánh. Người tiếp tục ở trong sự thánh hóa của Đức Chúa Trời là thánh đồ và thuộc về Hội Thánh, người ấy là một chi thể của Đấng Christ.

I. Sự tự do của người được nên thánh

Người được nên thánh là người đã được tháp vào trong Đấng Christ, nhận lấy sự sống của chính Ngài; sức sống cũ của xác thịt tội lỗi và ô uế đã bị tiêu diệt, thay vào đó là sức sống mới của Đấng Christ, là thánh linh của Thiên Chúa.

Thân thể bụi đất của A-đam là một thân thể chết cho đến khi Thiên Chúa thổi thánh linh của Ngài vào thì A-đam trở thành một sanh linh, có tâm thần và linh hồn trong một thân thể vật chất. Sự sống của A-đam, vì thế, khác xa với sự sống của các sinh vật khác. Một người đang sống trong tội lỗi là một người chết, đó là điều Đức Chúa Jesus ngụ ý khi Ngài phán: “Hãy theo Ta, để kẻ chết chôn kẻ chết.” (Ma-thi-ơ 8:22). Khi chúng ta ăn năn tội và tiếp nhận ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời thì Ngài làm cho chúng ta được sống lại trong Đức Chúa Jesus Christ: “…đang khi chúng ta chết vì những lỗi lầm của mình, thì Ngài làm cho chúng ta sống với Đấng Christ, ấy là nhờ ân điển mà các anh chị em được cứu.” (Ê-phê-sô 2:5).

Đời sống của một người đã được Đức Chúa Trời tái sinh là đời sống của một người đã được cứu thoát khỏi sức mạnh của tội lỗi, nghĩa là được tự do đối với tội lỗi, tội lỗi không thể bắt phục được người ấy nữa. Nhưng trên một phương diện khác, người được tái sinh cũng có quyền tự do chọn lựa để sống một nếp sống mới thánh khiết trong Chúa hay tiếp tục sống nếp sống cũ theo tư dục của xác thịt. Sự chọn lựa tiếp tục sống theo xác thịt hay quay lại sống theo xác thịt là sự thối lui trong đức tin. Thánh Kinh chép:

“Người công bình sẽ sống bởi đức tin. Nhưng nếu có ai lui đi thì linh hồn của Ta sẽ chẳng vui trong kẻ ấy.” (Hê-bơ-rơ 10:38).

“Vì thà chúng nó không biết đường công bình, thì tốt cho chúng nó hơn là sau khi chúng nó biết rồi, lại lui đi về điều răn thánh đã ban truyền cho chúng nó.” (II Phi-e-rơ 2:21).

Thánh Kinh cũng nói rõ, phần của những kẻ lui đi là sự hư mất, chỉ những ai bền vững trong đức tin thì linh hồn mới được cứu rỗi:

“Chúng ta chẳng phải là những kẻ lui đi vào trong sự hư mất, nhưng là những người tin vào trong sự bảo tồn của linh hồn.” (Hê-bơ-rơ 10:39).

II. Khả năng phạm tội của người được nên thánh

Thiên Chúa có khả năng làm điều ác vì Ngài là Đấng Toàn Năng; nhưng Ngài chọn lựa không làm điều ác, vì thế, Ngài là thiện, là Tình Yêu, là Thánh Khiết. Khi dựng nên thiên sứ và loài người, Thiên Chúa cũng ban cho họ một ý chí tự do để chọn lựa làm thiện hoặc làm ác. Làm thiện là vâng phục Thiên Chúa, làm ác là nghịch lại những sự tốt lành của Thiên Chúa. Có ý chí tự do thì mới có tình yêu đích thực; bởi vì, tình yêu chỉ chân thật khi có sự chọn lựa. Thiên Chúa muốn thiên sứ và loài người tương giao với Ngài trong tình yêu chân thật, tự nguyện. Ý chí tự do mang đến cho thiên sứ và loài người cùng lúc hai khả năng: khả năng làm thiện và khả năng làm ác. Vì thế, người đã nên thánh, tức đã được tái sinh vẫn có thể phạm tội, vì vẫn có khả năng làm ác. Điều khác biệt giữa một người chưa được tái sinh với một người đã được tái sinh, ấy là người đã được tái sinh không còn nô lệ cho tội lỗi và được phục hồi khả năng làm lành. Vì thế, sự phạm tội của một người đã được tái sinh khác với sự phạm tội của một người chưa được tái sinh.

Một người đã được tái sinh có thể phạm tội vì vô ý, vì một phút yếu lòng trước sự cám dỗ hoặc sự thử thách, nhưng liền sau khi phạm tội người ấy ăn năn, thống hối và biết tìm đến ơn thương xót của Chúa để cầu xin sự tha thứ và sự làm cho sạch tội. Vì thế, I Giăng 1:9 chép rằng: “Nếu chúng ta xưng nhận những tội lỗi của mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha thứ cho chúng ta những tội lỗi của chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều không công bình.”

Người chưa được tái sinh là người đang sống trong tội, nghĩa là phạm tội có dự mưu, nghĩa là không có lòng dứt bỏ đời sống tội lỗi, vì phạm tội là mục đích của đời sống họ. Thánh Kinh chép về những người chưa được tái sinh như sau:

Rô-ma 1:28-32

28 Tại họ không xem xét để giữ lấy Đức Chúa Trời trong sự tri thức của họ, nên Đức Chúa Trời đã phó họ theo lòng hư xấu, để phạm những sự chẳng xứng đáng.

29 Họ đầy dẫy mọi sự: không công bình, tà dâm, ý xấu, tham lam, ác dữ; chan chứa những điều ganh ghét, giết người, cãi lẫy, gian trá, thói xấu, nói lén;

30 gièm chê, chẳng tin kính, xấc xược, kiêu ngạo, khoe khoang, khôn khéo về sự làm dữ, không vâng lời cha mẹ;

31 dại dột, trái lời giao ước, không có tình nghĩa tự nhiên, không có lòng thương xót.

32 Họ là những kẻ biết rõ sự phán quyết của Đức Chúa Trời rằng, những kẻ làm ra các sự ấy là đáng chết; thế mà, chẳng những họ tự làm, họ còn vui thú với những kẻ làm các sự ấy.

III. Nếp sống của người được nên thánh

Người được nên thánh là người thờ phượng Đức Chúa Trời bằng cách dâng hiến thân thể mình cho Đức Chúa Trời như một của lễ sống và thánh, không còn sống theo thế gian nữa:

“Vậy, hỡi các anh chị em cùng Cha! Tôi khuyên các anh chị em hãy bởi những sự thương xót của Đức Chúa Trời mà dâng các thân thể của các anh chị em làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của các anh chị em. Đừng làm theo đời này, nhưng các anh chị em hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm trí các anh chị em, để các anh chị em chứng nghiệm điều gì là ý muốn tốt lành, đẹp lòng, và trọn vẹn của Đức Chúa Trời.” (Rô-ma 12:1-2).

Người được nên thánh là người không làm việc gì không bởi đức tin, vì hành động không bởi đức tin là tội lỗi:

“Nếu ai nghi ngờ mà ăn thì bị định tội, vì chẳng bởi đức tin mà ăn. Vì bất cứ điều gì làm mà không bởi đức tin thì điều ấy là tội lỗi.” (Rô-ma 14:23).

Người được nên thánh không làm việc gì tựa như điều ác:

“Hãy tránh mọi hình thức của sự ác!” (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:22).

Người được nên thánh làm việc gì cũng nhân danh Chúa mà làm và hết lòng mà làm như là làm cho Chúa:

“Mặc dù các anh chị em nói hay làm, cũng phải trong danh Đức Chúa Jesus mà làm mọi điều, nhờ Ngài mà tạ ơn Đức Chúa Trời, là Cha.” (Cô-lô-se 3:17).

“Bất cứ làm việc gì, các anh chị em hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa chứ không phải làm cho loài người.” (Cô-lô-se 3:23).

Người được nên thánh vui mừng trong mọi cảnh ngộ, không lo phiền chi hết, tạ ơn Chúa trong mọi sự, và lòng luôn hướng về những sự chân thật, công bình, thánh khiết:

Phi-líp 4:4-8

4 Hãy vui mừng trong Chúa luôn luôn! Tôi lại còn nói nữa: Hãy vui mừng!

5 Hãy cho mọi người đều biết sự dịu dàng của các anh chị em. Chúa ở gần!

6 Chớ lo phiền gì hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, khẩn xin, và sự tạ ơn mà trình các sự mình xin lên Đức Chúa Trời.

7 Sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng của các anh chị em trong Đấng Christ Jesus.

8 Sau hết, hỡi các anh chị em cùng Cha! Bất cứ những điều gì chân thật, những điều gì đáng tôn, những điều gì công bình, những điều gì thánh sạch, những điều gì đáng yêu chuộng, những điều gì có tiếng tốt, nếu là trọn lành và nếu là đáng khen thì các anh chị em phải nghĩ đến những điều ấy.

Người được nên thánh có năng lực vâng giữ và làm theo mọi điều Chúa dạy vì chính Chúa là Đấng ban ơn, và thêm sức:

“Qua Đấng Christ là Đấng ban thêm sức cho tôi, tôi làm được mọi sự.” (Phi-líp 4:13).

Người được nên thánh sẽ ở luôn trong sự nên thánh:

“Sự gì không công bình vẫn không công bình. Sự gì ô uế vẫn ô uế. Sự gì công bình vẫn công bình. Sự gì thánh khiết vẫn thánh khiết.” (Khải Huyền 22:11).

Kết luận

Người được nên thánh là người được tái sinh, được dựng nên mới, có thánh linh của Thiên Chúa là nguồn sống cho nên đời sống của người ấy thể hiện trái của tâm thần, mà ai cũng nhìn thấy được:

“Nhưng trái của tâm thần là: tình yêu, sự vui mừng, sự bình an, sự nhẫn nại, sự nhân từ, sự ngay lành, đức tin, sự nhu mì, và sự tiết độ… ” (Ga-la-ti 5:22-23).

Huỳnh Christian Timothy
Huỳnh Christian Priscilla

Chủ Nhật 04/02/2007