Hỏi & Đáp: Thiên Chúa Làm Ra Tội Ác?

4,751 views

Huỳnh Christian Timothy

Hỏi:

Xin chào người chăn chiên Tim Huỳnh!

Tôi đã xem rất nhiều bài viết trên các trang thần học của anh, đa số các bài viết đều rất rõ ràng về mặt lý luận. Tuy nhiên, có những điều sau tôi còn thắc mắc, mong anh dành chút thì giờ giải thích cho tôi hiểu để có thể chấp nhận đạo Thiên Chúa:

1. Thiên Chúa làm ra tội ác, làm cho người vô tội bị thảm sát?

9 Vì cớ mọi sự gớm ghiếc của ngươi, ta sẽ làm giữa ngươi một sự mà trước kia ta chưa hề làm, sau nầy cũng không hề làm nữa. 10 Ở giữa ngươi, cha sẽ ăn thịt con, con sẽ ăn thịt cha. Ta sẽ làm sự đoán phạt nghịch cùng ngươi; và mọi kẻ sót lại của ngươi, ta sẽ làm cho nó tan lạc ra mọi gió. (Ê-xê-chi-ên 5:9-10)

Ta sẽ làm cho chúng nó ăn thịt con trai con gái mình, và ai nầy ăn thịt của bạn hữu mình, trong cơn bị vây bị khốn cực, là khi quân thù nghịch và những kẻ muốn hại mạng sống chúng nó làm khốn cho. (Giê-rê-mi 9:9)

53 Trong lúc bị vậy, và khi quân nghịch làm cho túng thế cùng đường, ngươi sẽ ăn hoa quả của thân thể mình, tức là ăn thịt của con trai và con gái mình, mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi. 54 Trong lúc ngươi bị quân nghịch vây tại các thành mình, làm cho cùng đường túng thế, người nam nào nhu nhược và yếu ớt hơn hết trong các ngươi sẽ ngó giận anh em mình, 55 vợ yêu dấu và con cái mình còn lại, không chịu cho ai trong bọn đó thịt của con cái mình, mà người sẽ ăn, bởi mình không còn chi hết. 56 Trong lúc ngươi bị quân nghịch vây tại các thành mình, làm cho cùng đường túng thế, người nữ nào non nớt và mảnh khảnh hơn hết trong các ngươi, vì sự yểu điệu hay là sự sắc sảo mình, vốn không đặt bàn chân xuống đất, 57 sẽ nhìn giận chồng rất yêu của mình, con trai và con gái mình, bởi cớ nhau bọc ra từ trong bụng, và những con cái mình sanh đẻ; vì trong cơn thiếu thốn mọi điều, nàng sẽ ăn nhẹm chúng nó. (Phục Truyền Luật Lệ Ký 28:53-57)

24 Sau các điều đó, Bên-Ha-đát, vua Sy-ri, nhóm cả đạo binh mình, đi lên vây thành Sa-ma-ri. 25 Trong Sa-ma-ri đương có sự đói kém lớn lắm, thành bị vây hãm lâu ngày, đến đỗi một cái đầu lừa bán tám mươi siếc-lơ bạc, và một góc tư ô phân bồ câu bán năm siếc-lơ bạc. 26 Khi vua Y-sơ-ra-ên đi ngang qua trên tường thành, có một người đàn bà kêu người rằng: Ôi vua chúa tôi, xin cứu tôi! 27 Vua nói: Nếu Đức Giê-hô-va không cứu ngươi, thì ta lấy đâu đặng cứu ngươi? Bởi sân đạp lúa hay là bởi nơi ép rượu sao? 28 Vua lại rằng: Ngươi có chi? Nàng thưa rằng: Đàn bà nầy nói với tôi rằng: Hãy cho con trai chị, hầu ngày nay chúng ta ăn thịt nó; ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt con trai ta. 29 Vậy, chúng tôi có nấu thịt con trai tôi và ăn. Ngày mai tôi có nói với người rằng: Hãy cho con trai chị, hầu chúng ta ăn nó. Nhưng người có giấu con trai mình. 30 Khi vua nghe lời của người đàn bà nầy, thì xé quần áo mình. Bấy giờ, người đang đi ngang qua trên tường thành, dân sự xem thấy người phía trong mặc cái bao sát vào thịt mình. 31 Vua la lên rằng: Nếu ngày nay đầu của Ê-li-sê, con trai của Sa-phát, hãy còn ở trên vai nó, nguyện Đức Chúa Trời xử ta cách nặng nề! (II Các Vua 6:24-31)

Chính tay người đờn bà vẫn có lòng thương xót, nấu chín con cái mình, Dùng làm đồ ăn cho mình giữa khi con gái dân ta bị phá hại. (Ca Thương 4:10)

13 Vậy nên, ta sẽ khiến các tầng trời rung rinh, đất bị day động lìa khỏi chỗ mình, vì cơn thạnh nộ của Ðức Giê-hô-va vạn quân, trong ngày Ngài nổi giận dữ. 14 Bấy giờ, ai nấy như con hươu bị đuổi, như bầy chiên không người nhóm lại, sẽ trở lại cùng dân mình, sẽ trốn về xứ mình. 15 Kẻ nào người ta gặp được sẽ bị đâm; kẻ nào bị bắt sẽ ngã dưới lưỡi gươm. 16 Con trẻ họ sẽ bị đập chết trước mắt họ, nhà bị cướp, vợ bị dâm hãm. 17 Nầy, ta sẽ xui người Mê-đi nghịch cùng họ, những người đó chẳng quí bạc, chẳng thích vàng; 18 dùng cung đập giập kẻ trai trẻ, chẳng thương xót đến thai trong lòng mẹ, mắt chẳng tiếc trẻ con. (Ê-sai 13:13-18)

1 Nầy, ngày của Ðức Giê-hô-va đến, những của cướp ngươi sẽ bị chia giữa ngươi. 2 Vậy ta sẽ nhóm mọi nước lại tranh chiến cùng Giê-ru-sa-lem, và thành sẽ bị lấy, nhà sẽ bị cướp, đờn bà sẽ bị hãm, phân nửa thành sẽ đi làm phu tù; nhưng dân còn lại sẽ không bị trừ bỏ khỏi thành. (Xa-cha-ri 14:1-2)

2. Thiên Chúa ngược đãi người bất hạnh?

1 Người hoạn, hoặc vì ngoại thận bị dập, hay là bị cắt, sẽ không được phép vào hội của Ðức Giê-hô-va. 2 Con ngoại tình không được phép vào hội của Ðức Giê-hô-va, dầu đến đời thứ mười cũng chẳng vào được. (Phục Truyền Luật Lệ Ký 23:1-2)

3. Đích thân Thiên Chúa sát hại trẻ em vô tội vì tội của người lớn? Vì cha mẹ mà trừng phạt con cái?

29 Vả, khi giữa đêm, Ðức Giê-hô-va hành hại mọi con đầu lòng tại xứ Ê-díp-tô, từ thái tử của Pha-ra-ôn ngồi trên ngai mình, cho đến con cả người bị tù, và hết thảy con đầu lòng của súc vật. 30 Ðang lúc ban đêm, Pha-ra-ôn, quần thần cùng hết thảy người Ê-díp-tô đều chờ dậy; có tiếng kêu la inh ỏi trong xứ Ê-díp-tô, vì chẳng một nhà nào là không có người chết. (Xuất Ê-díp-tô Ký 12:29-30)

21 Nếu các ngươi phản đối cùng ta, và không muốn nghe ta, thì ta sẽ tùy theo tội phạm giáng tai vạ trên các ngươi gấp bảy lần nữa. 22 Ta sẽ sai những thú đồng đến tha con cái các ngươi đi, ăn hại súc vật, diệt số người ra ít; và đường nẻo các ngươi sẽ vắng tanh. (Lê-vi Ký 26:21-22)

Hãy sắm sẳn sự chém giết cho con cháu vì tội ác của tổ phụ; hầu cho họ không dấy lên nữa đặng được đất làm cơ nghiệp, lập thành ấp khắp thế gian! (Ê-sai 14:21)

… ta là Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi, tức là Ðức Chúa Trời kỵ tà, hễ ai ghét ta, ta sẽ nhơn tội tổ phụ phạt lại con cháu đến ba bốn đời. (Xuất Ê-díp-tô Ký 20:5; Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:9)

15 Ðoạn, Na-than trở về nhà mình. Ðức Giê-hô-va bèn đánh đứa trẻ mà vợ của U-ri đã sanh cho Ða-vít, và nó bị đau nặng lắm. 16 Ða-vít vì con cầu khẩn Ðức Chúa Trời và kiêng ăn; đoạn, người trở vào nhà, trọn đêm nằm dưới đất. 17 Các trưởng lão trong nhà chổi dậy đứng chung quanh người đặng đỡ người lên khỏi đất; nhưng người không khứng, và chẳng ăn với họ. 18 Ngày thứ bảy đứa trẻ chết. Các tôi tớ của Ða-vít ngại cho người biết đứa trẻ đã chết; vì họ nói rằng: Lúc đứa trẻ còn sống, chúng tôi có khuyên giải vua, vua không khứng nghe chúng tôi; vậy làm sao chúng tôi lại dám nói cùng vua rằng đứa trẻ đã chết? Có lẽ vua rủi ro! (II Sa-mu-ên 12:15-18)

4. Thiên Chúa ra lệnh thảm sát cả trẻ em vô tội?

12 Khi ngươi nghe nói về một trong các thành mà Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi ở, 13 rằng có những kẻ gian tà từ giữa mình ra dụ dỗ dân thành đó, mà rằng: Ta hãy đi hầu việc các thần khác mà các ngươi không hề biết, 14 thì phải tìm kiếm, hỏi thăm, và tra xét cho kỹ càng. Bằng điều người ta nói là chân thật và quả quyết, và nếu một điều gớm ghiếc như vậy đã phạm giữa ngươi, 15 thì ngươi phải giết dân sự thành ấy bằng lưỡi gươm; phải dùng gươm tận diệt nó và mọi vật ở trong, luôn với súc vật của nó. (Phục Truyền Luật Lệ Ký 13:12-15)

2 Ðức Giê-hô-va vạn quân phán như vầy: Ta nhớ lại điều A-ma-léc làm cho Y-sơ-ra-ên, ngăn cản đường lúc nó ra khỏi xứ Ê-díp-tô. 3 Vậy, hãy đi đánh dân A-ma-léc và diệt hết mọi vật thuộc về chúng nó. Ngươi sẽ không thương xót chúng nó, phải giết người nam và nữ, con trẻ và con bú, bò và chiên, lạc đà và lừa. (I Sa-mu-ên 15:2-3)

5. Con cái Thiên Chúa quan hệ với phụ nữ rồi được quyền giết người ta, tàn sát cả nhà người ta, ngay đến trẻ con đương bú cũng không tha, ngoại trừ gái trinh cướp được thì bị biến thành món hàng nô lệ. Có tội ác nào thấu trời hơn thế nữa? Làm sao Thiên Chúa nhân từ có thể chấp nhận việc biến phụ nữ thành món hàng nô lệ sau khi cả nhà họ bị thảm sát? Thiên Chúa có cần sở hữu những nạn nhân này như là món hàng đóng thuế cho Ngài không?

Nếu cái chết của trẻ con vô tội nằm trong chương trình của Thiên Chúa thì tại sao Thiên Chúa không cất mạng sống của đứa trẻ mà lại bắt người lính phải làm một việc trái với lương tâm như vậy?

Hãy đặt anh vào hoàn cảnh đó, nếu anh là người lính được lệnh thảm sát của nhà tiên tri, anh có dám chắc với lương tâm rằng lệnh nhà tiên tri đó ban ra là lệnh Thiên Chúa không? Anh có dám cầm gươm đâm chết đứa trẻ đương bú trong lòng mẹ không?

9 Dân Y-sơ-ra-ên bắt đàn bà và con nít Ma-đi-an dẫn theo, cướp hết thảy súc vật, bầy chiên và của cải họ, 10 đốt hết những thành, nhà ở, và hương thôn chúng nó, 11 cũng lấy đem theo hết thảy của đoạt được, bất kỳ người hay vật. 12 Chúng dẫn những kẻ bị bắt và những của đoạt được đến cho Môi-se, cho Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ, và cho hội dân Y-sơ-ra-ên đương đóng trại tại đồng bằng Mô-áp, gần sông Giô-đanh, đối ngang Giê-ri-cô. 13 Bấy giờ, Môi-se, Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ, và hết thảy hội trưởng đi ra đón rước chúng binh ngoài trại quân. 14 Môi-se nổi giận cùng các quân trưởng, tức là quan tướng một ngàn quân và quan tướng một trăm quân đi đánh giặc nầy trở về. 15 Môi-se nói cùng họ rằng: Các ngươi để hết thảy người nữ còn sống sao? 16 Kìa, ấy là chúng nó theo mưu kế của Ba-la-am mà dụ dỗ dân Y-sơ-ra-ên cùng thờ Phê-ô, và phạm một tội trọng cùng Ðức Giê-hô-va; và tội đó xui cho hội chúng của Ðức Giê-hô-va bị tai vạ. 17 Vậy bây giờ, hãy giết hết thảy nam đinh trong bọn con trẻ, và giết người nữ nào đã kết bạn cùng một người nam; 18 nhưng hãy để sống cho các ngươi hết thảy con gái chưa hề kết bạn cùng người nam.

31 Môi-se và Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ, làm y như Ðức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se. 32 Vả, của giặc còn lại mà quân binh cướp lấy được, là sáu trăm bảy mươi lăm ngàn con chiên cái; 33 bảy mươi hai ngàn con bò, 34 sáu mươi mốt ngàn con lừa đực. 35 Người nữ chưa kết bạn cùng người nam nào, hết thảy được ba mươi hai ngàn người. 36 Phân nửa thuộc về kẻ đã đi trận, là ba trăm ba mươi bảy ngàn năm trăm con chiên cái, 37 đóng thuế cho Ðức Giê-hô-va là sáu trăm bảy mươi lăm con; 38 ba mươi sáu ngàn con bò, đóng thuế cho Ðức Giê-hô-va là bảy mươi hai con; 39 ba ngàn năm trăm con lừa đực, và đóng thuế cho Ðức Giê-hô-va sáu mươi mốt con; 40 mười sáu ngàn người, và đóng thuế cho Ðức Giê-hô-va là ba mươi hai người. 41 Môi-se giao cho Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ của thuế làm lễ vật dâng cho Ðức Giê-hô-va, y như Ðức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se. 42 Phân nửa kia thuộc về dân Y-sơ-ra-ên, tức là phân nửa mà Môi-se chia ra với phân nửa của quân binh đã đi trận, 43 phân nửa nầy thuộc về hội chúng, số là ba trăm ba mươi bảy ngàn năm trăm con chiên cái, 44 ba mươi sáu ngàn con bò, 45 ba mươi ngàn năm trăm con lừa, 46 và mười sáu ngàn người. 47 Trong phân nửa nầy thuộc về dân Y-sơ-ra-ên, Môi-se cứ mỗi năm chục thì để riêng ra một, bất luận người hay vật, và giao cho người Lê-vi có chức phận coi sóc đền tạm của Ðức Giê-hô-va, y như Ðức Giê-hô-va đã phán dặn mình. (Dân Số Ký 31:9-18; 31-47)

6. Thiên Chúa chúc phúc cho những kẻ sát hại trẻ em vô can?

8 Ớ con gái Ba-by-lôn, là kẻ phải bị diệt, Phước cho người báo trả ngươi Tùy theo điều ác ngươi đã làm cho chúng ta! 9 Phước cho người bắt con nhỏ ngươi, Ðem chà nát chúng nó nơi hòn đá! (Thi Thiên 137:8-9)

7. Thiên Chúa vui thú với sự trả thù?

Hễ Đức Giê-hô-va lấy làm vui mà làm lành và gia thêm các ngươi thể nào, thì Đức Giê-hô-va cũng sẽ lấy làm vui mà làm cho các ngươi hư mất và tiêu diệt các ngươi thể ấy. (Phục Truyền Luật Lệ Ký 28)

8. Luật kỳ cục: chồng bị buộc phải chặt tay vợ chỉ vì vợ bảo vệ mình quá đáng?

11 Khi hai người đánh lộn nhau, nếu vợ của một trong hai người đến gần đặng giải cứu chồng khỏi tay kẻ đánh, và nàng giơ tay nắm nhằm chỗ kín của kẻ ấy, 12 thì ngươi phải chặt tay nàng đi; mắt ngươi chớ thương xót nàng. (Phục Truyền Luật Lệ Ký 25:11-12)

9. Nhận biết tốt xấu (thiện ác) là điều vô cùng cần thiết. Tại sao Thiên Chúa không muốn con người ăn trái cây biết tốt xấu?

10. Anh có cảm thấy rằng các luật lệ quá nặng về hình thức trong thời Cựu Ước đã tạo vô số gánh nặng cho dân sự, nhất là người nghèo không? Anh có chấp nhận những điều mà các ngôn sứ gán cho Thiên Chúa như là ghen tuông, đố kỵ, hối hận, ăn năn và chấp lỗi nhỏ nhặt không? Chẳng hạn như:

Dùng chỉ xanh, tím, đỏ thắt hình trái lựu xung quanh gấu áo, xen kẽ với những chuông vàng. A-rôn sẽ mặc áo đó và chuông vàng sẽ khua mỗi khi A-rôn vào nơi thánh trước Chúa và khi đi ra, như vậy hắn sẽ không bị chết. (Xuất Ê-díp-tô Ký 28:33, 35)

Phải giữ luật của Ta: không được cho các thú vật khác giống giao hợp cùng nhau, không được gieo hai thứ hạt giống trong cùng một đám ruộng, không được mặc áo may bằng hai thứ vải. (Lê-vi Ký 19:19)

Ta sẽ tán dương thổi phồng ta (magnify myself) và tự thánh hóa ta (sanctify myself), và nhiều quốc gia sẽ biết đến ta. Và rồi chúng sẽ biết ta là Chúa. (Ê-xê-chi-ên 38:23)

Phải chăng tác giả suy bụng ta ra bụng Trời ?

Tôi chỉ đặt mấy câu hỏi sơ sơ chứ chưa kết luận đâu nhé. Nếu không đúng xin anh giải thích cho hợp lý hợp tình.

Đáp:

Thánh Kinh cho biết Thiên Chúa là Đấng làm ra bình an mà cũng là Đấng tạo ra tai vạ:

“Ấy chính Ta là Đấng gây nên sự sáng và sáng tạo sự tối tăm, làm ra sự bình an và sáng tạo sự dữ; chính Ta, là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu, làm mọi sự đó” (Ê-sai 45:7).

Vì Thiên Chúa là công chính, cho nên, sự bình an, phước hạnh là điều đương nhiên đến với những ai vâng phục Ngài, còn sự dữ và bất hạnh đương nhiên đến với những ai chống nghịch Ngài. Thiên Chúa có quyền ban ơn và giáng họa theo tiêu chuẩn công bình và thánh khiết của Ngài, vì Ngài là Đấng Tạo Hóa.

Ngay trong tổ chức xã hội của loài người, mà còn có luật pháp đặt ra để bảo vệ người lành, trừng phạt người ác, và bảo vệ chính quyền.

Thánh Kinh phân biệt “dữ” và “ác.” Dữ là hung bạo (violence) nhưng không có nghĩa là ác (injustice), trừ khi đó là sự dữ đến từ kẻ ác. Ác là nghịch lại tiêu chuẩn của Thiên Chúa, tiêu chuẩn ấy đã được tóm gọn trong Mười Điều Răn. Một người có thể không hành động hung bạo nhưng vi phạm các điều răn của Thiên Chúa, thì người ấy vẫn là kẻ ác, việc làm của kẻ ác là việc làm ác. Sự hình phạt của Thiên Chúa có thể là hung bạo nhưng không bao giờ là ác, mà luôn luôn là công chính, vì Thiên Chúa là công chính. Tính chất hung bạo cần phải có trong sự hình phạt để khiến cho những kẻ có ý định bội nghịch và những kẻ đang bội nghịch phải sợ, mà ăn năn.

1. Khi bạn đọc các câu Thánh Kinh trích dẫn, bạn chỉ tập trung chú ý về hiện tại của sự kiện được mô tả. Bạn cần phải lui xa ra để có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai: Quá khứ như thế nào mà dẫn đến cái hậu quả hiện tại và cái hậu quả hiện tại đó phục vụ gì cho mục đích trong tương lai?

Thiên Chúa biết trước bản chất tội lỗi của loài người và cảnh cáo họ phải làm chủ chính bản thân mình:

“Nếu ngươi làm lành, há chẳng ngước mặt lên sao? Còn như chẳng làm lành, thì tội lỗi rình đợi trước cửa, thèm ngươi lắm; nhưng ngươi phải quản trị nó” (Sáng Thế Ký 4:7).

Nếu không, tai vạ sẽ đến và họ phải gánh chịu sự đau khổ vô cùng. Sự kiện bị kẻ thù bao vây, dẫn đến chết đói hoặc phải ăn thịt con cái mình là điều đương nhiên phải xảy ra, khi con dân Chúa bội nghịch Chúa, mất đi sự bảo vệ và ban phước của Ngài. Điều đó tương tự như, đưa tay vào lửa thì tay đương nhiên sẽ bị cháy, phỏng, đau đớn. Thiên Chúa cho phép những sự đó xảy ra để làm gương cho các thế hệ sau đó.

Giê-rê-mi 19:9 trong nguyên ngữ Hê-bơ-rơ nói rằng, Thiên Chúa tạo ra hoàn cảnh khiến cho dân I-sơ-ra-ên phải ăn thịt con cái và bạn hữu mình. Dĩ nhiên, mục đích của Thiên Chúa khi làm ra nghịch cảnh không phải để loài người ăn thịt lẫn nhau; nhưng để loài người thấy hậu quả kinh khiếp của sự phạm tội, nghịch lại Thiên Chúa, mà ăn năn tội, quay lại với Ngài và được Ngài cứu giúp:

“Đức Giê-hô-va phán: Bây giờ hãy đến, cho chúng ta biện luận cùng nhau. Dầu tội các ngươi như hồng điều, sẽ trở nên trắng như tuyết; dầu đỏ như son, sẽ trở nên trắng như lông chiên” (Ê-sai 1:18).

Thiên Chúa hình phạt kẻ ác và trong cơn hoạn nạn những kẻ ác không ăn năn tội để được Thiên Chúa tha thứ và giải cứu, mà lại bộc lộ bản tính cực ác của mình, đến nổi ăn thịt con cái và bạn hữu mình! Định luật thuộc linh (đạo đức) của Thiên Chúa cũng giống như định luật thuộc thể (vật lý) của Ngài. Hễ vi phạm thì gánh lấy hậu quả. Khi gánh lấy hậu quả thì người vi phạm có tự do chọn lựa phương cách phản ứng. Thí dụ: trong cơn đói kém, có thể chọn sự ăn năn tội và đầu phục Chúa, kêu cầu sự giải cứu từ Chúa hoặc chọn ăn thịt con cái mình.

Dù Thiên Chúa có sai thú đồng đến tha con cái của dân I-sơ-ra-ên bội nghịch Ngài hay Thiên Chúa cho phép các thiên tai như động đất, núi lửa, hạn hán, giông bảo… xảy ra khiến cho nhiều trẻ con vô tội bị chết, thì cũng chỉ nhằm mục đích thức tỉnh những kẻ đang sống trong tội lỗi để họ ăn năn tội và vâng phục Ngài mà được phước. Phần các trẻ con vô tội bị chết oan thì Thiên Chúa có chương trình của Ngài dành cho chúng: “Vương Quốc Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ!”

Khi con dân Chúa lìa bỏ Chúa, chạy theo các tà thần thì hậu quả đương nhiên là mất sự bảo vệ của Chúa, bị kẻ thù xông hãm và tàn sát. Những kẻ tàn sát con dân Chúa cách dã man vì thú tính sau đó lại bị Chúa đoán phạt. Trước khi những sự dữ được ghi lại trong sách Ca Thương xảy ra, Thiên Chúa đã sai tiên tri của Ngài kêu gọi con dân Ngài ăn năn tội trong suốt 40 năm.

2. Về câu hỏi liên quan đến người khuyết tật và con ngoại tình: Mỗi địa vị đòi hỏi những tiêu chuẩn nhất định. Không thể nói là ngược đãi. Thiên Chúa vẫn tạo điều kiện cho những kẻ không đủ điều kiện được vào trong hội của Ngài:

“Người dân ngoại liên hiệp cùng Đức Giê-hô-va chớ nên nói rằng: Đức Giê-hô-va chắc sẽ biệt ta ra khỏi dân Ngài. Kẻ hoạn cũng chớ nên nói rằng: Nầy, ta là cây khô. Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Những kẻ hoạn hay giữ các ngày Sa-bát ta, lựa điều đẹp lòng ta, cầm vững lời giao ước ta, thì ta sẽ ban cho họ tại trong nhà ta và trong tường ta một chỗ, và một danh tốt hơn danh của con trai con gái; ta lại sẽ ban cho họ một danh đời đời chẳng hề dứt đi. Các người dân ngoại về cùng Đức Giê-hô-va, đặng hầu việc Ngài, đặng yêu mến danh Đức Giê-hô-va, đặng làm tôi tớ Ngài; tức là hết thảy những kẻ giữ ngày Sa-bát cho khỏi ô uế, và cầm vững lời giao ước ta, thì ta sẽ đem họ vui mừng trong nhà cầu nguyện ta. Của lễ thiêu và hi sinh họ dâng trên bàn thờ ta, sẽ được nhận lấy; vì nhà ta sẽ gọi là nhà cầu nguyện cho mọi dân tộc” (Ê-sai 56:3-7).

3. & 4. Mời bạn nghe ý nghĩa của sự Thiên Chúa nhân tội tổ phụ phạt lại con cháu đến ba bốn đời, để thấy sự hợp tình hợp lý của Lời Chúa. Nghe bài số 017 “Tôn Kính Danh Chúa” tại đây: http://www.timhieutinlanh.com/?page_id=1854. Phương cách để hóa giải sự hình phạt đó nằm ngay trong câu kinh văn tiếp liền theo câu mà bạn trích dẫn: “và sẽ làm ơn đến ngàn đời cho những kẻ yêu mến Ta và giữ các điều răn Ta.”

Trong sự tàn sát các con đầu lòng của xứ Ai-cập, nếu nhìn vào chiều sâu thì sẽ thấy sự nhân từ của Thiên Chúa. Con đầu lòng tiêu biểu cho vốn quý nhất của loài người và loài thú. Vì sự cứng lòng của Pha-ra-ôn mà toàn thể con đầu lòng của Ê-díp-tô bị diệt. Đó là sự mất mát lớn và đau khổ lớn cho dân Ê-díp-tô để họ biết rằng, chống cự ý Thiên Chúa là sự ngu dại và là tội lớn, có hình phạt nặng nề. Tuy nhiên, đối với những trẻ con bị giết thì đó là phước hạnh cho chúng. Bởi vì, chúng vô tội nên được Thiên Chúa đem ra khỏi một quốc gia tội lỗi, vào trong thiên đàng, thay vì để chúng nó lớn lên trong một quốc gia thờ thần tượng, trở thành những kẻ đại ác, bị hư mất đời đời trong hỏa ngục. Tương tự như vậy là sự tàn sát trẻ con trong xứ Ca-na-an. Chúa phán: “Vương Quốc của Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ!” Khi cha mẹ không ăn năn tội thì điều tốt nhất cho trẻ con là được ra khỏi cuộc đời này, trước khi bị cha mẹ bạo hành và tiêm nhiễm tội, trở thành người hư mất.

Đứa con do kết quả gian dâm, ngoại tình của Vua Đa-vít bị Thiên Chúa đánh chết để hình phạt ông và mẹ của nó; đồng thời, tránh cho nó sự phải lớn lên trong tủi nhục. Nhưng chắc chắn Thiên Chúa cư xử với nó cách công chính trong vương quốc của Ngài.

5. Không chỗ nào trong Thánh Kinh dạy con dân Chúa hiếp dâm rồi tàn sát phụ nữ của quân thù. Các phụ nữ Ma-di-an bị bắt làm tù binh trái lệnh Thiên Chúa, thay vì bị tàn sát, nên Môi-se ra lệnh cho dân sự tàn sát họ chứ không phải hiếp dâm rồi giết! Những phụ nữ đó dự phần trong việc dùng mỹ nhân kế để xúi giục dân I-sơ-ra-ên phạm tội tà dâm và thờ thần tượng.

Sự giết trẻ con thì đã giải thích trong lời đáp 3 & 4 trên đây. Sự Thiên Chúa cho phép bắt nữ đồng trinh làm tù binh là để bảo tồn chủng tộc bị tàn sát đó. Trong một dân tộc thờ thần tượng, thác loạn về tình dục, đồng tính luyến ái, dâng con làm của lễ thiêu cho tà thần, mà lại có những cô gái giữ mình trinh sạch thì họ đáng được sự thương xót của Chúa để sống và kinh nghiệm phước hạnh được làm con dân Chúa. Chắc chắn là đời sống làm vợ những người I-sơ-ra-ên kính sợ Chúa phước hạnh hơn là làm vợ những kẻ bạo hành, dâm loạn, trác táng, độc ác cùng chủng tộc với họ. Thiên Chúa ra luật lệ nghiêm khắc về cách đối xử với các nữ tù binh và nô lệ. Phần các cô gái đồng trinh để dành cho Thiên Chúa là để chia cho các người nam trong chi phái Lê-vi là chi phái phục vụ đền thờ, không ra trận nên không có tù binh.

Chính người lính của I-sơ-ra-ên phải làm việc tàn sát để ghi nhớ rằng: cùng một hình phạt sẽ xảy ra cho họ nếu họ bắt chước kẻ thù sống tội lỗi, vô đạo đức, thờ thần tượng! Thế nhưng, họ nào có ghi nhớ, vì thế mà thảm cảnh trong Ca Thương đã xảy ra cho dân I-sơ-ra-ên.

Trong bối cảnh thời bấy giờ, tiên tri của Chúa được sự công nhận của Đức Chúa Trời, vì thế, lời của tiên tri là đến từ Chúa. Nếu tôi là người I-sơ-ra-ên sinh ra trong thời đó, tôi sẽ chọn vâng phục Lời Chúa.

6. Đúng như vậy, vì họ làm theo ý muốn của Thiên Chúa trong sự báo thù những kẻ ác độc với con dân Ngài. Nên nhớ, Chúa chỉ ra lệnh cho dân Ba-by-lôn giết chết dân I-sơ-ra-ên và bắt làm nô lệ chứ không ra lệnh giết cách dã man, ác độc. Thiên Chúa thi hành luật nhân quả, gieo gì gặt nấy. Về phần trẻ em Ba-by-lôn vô tội bị quân Ba-tư giết thì chúng vào trong sự yên nghỉ của Thiên Chúa.

7. Đúng như vậy. Ngài không vui về cái chết của kẻ ác nhưng Ngài vui khi sự công chính được thi hành.

“Chúa Giê-hô-va phán rằng: Thật vậy, Ta không vui đâu về sự chết của kẻ phải chết, vậy các ngươi hãy xây lại, mà được sống” (Ê-xê-chi-ên 18:31)!

8. Người phụ nữ phải giữ mình trinh tiết với chồng. Tay nắm nhằm chỗ kín của người đàn ông khác mà phải bị chặt thì huống gì là sự cố ý ngoại tình. Điều luật đó nhằm dùng sự nhỏ để răn đe sự lớn. Vì đã có luật như vậy cho nên phụ nữ không nên can thiệp vào việc xô xát của những người đàn ông.

9. Người ta không cần phải đui mới biết vui hưởng sự sáng, không cần phải buồn mới biết vui, không cần phải biết ác mới vui hưởng sự thiện và làm ra sự thiện. Sự ác là “không vâng lời Đức Chúa Trời.” Nếu loài người không bao giờ “không vâng lời Đức Chúa Trời” thì loài người không bao giờ kinh nghiệm sự ác để biết ác khác với thiện như thế nào. Biết phân biệt ác với thiện mà không có năng lực làm thiện lánh ác là một sự rủa sả, và Đức Chúa Trời không muốn điều đó xảy ra cho loài người thì có gì mà khó hiểu? Mời bạn nghe ba bài giảng về cây biết điều thiện và điều ác tại đây: http://www.timhieutinlanh.com/?page_id=1959 (bài 7, 8, 9).

10. Hai từ ngữ ghen tuông và đố kỵ trong nguyên tác Thánh Kinh là “ghen,” còn hai từ ngữ hối hận và ăn năn trong nguyên tác của Thánh Kinh chỉ có nghĩa là thay đổi ý định. Thiên Chúa chấp từng cái lỗi nhỏ nhặt vì Ngài là Đấng Thánh. Loài người có thể chấp nhận những sai trái, thiếu sót gọi là “nhỏ nhặt” nhưng Thiên Chúa thì không. Vì Ngài là trọn vẹn! Nếu không, Ngài chẳng là Thiên Chúa. Tôi chẳng thấy luật pháp của Đức Chúa Trời có gì là gánh nặng cho loài người cả. Chính Thánh Kinh tuyên bố:

“Vì nầy là sự yêu Đức Chúa Trời, tức là chúng ta vâng giữ các điều răn của Ngài. Các điều răn của Ngài chẳng phải là nặng nề” (I Giăng 5:3).

Chỉ những kẻ thích sống tùy tiện theo ý riêng, bất chấp đạo đức và phúc lợi của người khác mới thấy điều răn của Chúa là nặng nề.

Phải chăng tác giả suy bụng ta ra bụng Trời? Có lẽ bạn không phải là con dân Chúa nên bạn đặt ra câu hỏi giả định này. Tôi là người tin Chúa và tin nhận Thánh Kinh là Lời của Đức Chúa Trời, là chân lý và thẩm quyền trong đời sống tôi, nên tôi chấp nhận tất cả những gì Thánh Kinh ghi chép.

Tôi chỉ đặt mấy câu hỏi sơ sơ chứ chưa kết luận đâu nhé. Nếu không đúng xin anh giải thích cho hợp lý hợp tình. Hợp tình hợp lý theo tiêu chuẩn nào? Cái hợp tình hợp lý của người tin Chúa khó mà người không tin Chúa chấp nhận, và ngược lại. Tâm trí của người tin Chúa hoàn toàn khác tâm trí của người không tin Chúa. Vì thế, cho dù người tin Chúa có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì người không tin Chúa cũng không sao hiểu được. Trừ khi, một người nhận mình là tội nhân vì đã vi phạm các điều răn của Thiên Chúa, muốn sống theo điều răn của Thiên Chúa, và tin nhận sự chết chuộc tội của Đức Chúa Jesus Christ, thì người ấy sẽ không bao giờ hiểu được Thánh Kinh. Vì thế, xin bạn cũng đừng gửi thắc mắc đến tôi nữa, nếu bạn vẫn chưa tin nhận Chúa, nó chỉ tạo ra sự tranh luận vô ích, tốn kém thì giờ cho hai bên mà thôi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận được những câu hỏi này. Tôi nhận biết đây là những câu hỏi của nhóm Giao Điểm, vì cách hỏi và thứ tự các câu Thánh Kinh được nêu ra trong câu hỏi. Nếu bạn thật lòng tìm chân lý, tôi khuyên bạn hãy ngồi lại đọc Thánh Kinh một lượt từ đầu đến cuối với lời tâm nguyện: Lạy Thiên Chúa, nếu Ngài có thật và Thánh Kinh là Lời của Ngài, xin cho con thấy và hiểu được Ngài qua Thánh Kinh!

Lời Chúa hứa:

“Các ngươi sẽ tìm Ta, và gặp được, khi các ngươi tìm kiếm Ta hết lòng” (Giê-rê-mi 29:13).

Chúc bạn tìm gặp chân lý và được chân lý giải thoát!

Huỳnh Christian Timothy
20/09/2013