Hỏi & Đáp: Sau Khi Chịu Chết Chúa Ở Đâu?

3,362 views

Con Dân Chúa:

Chúng ta biết rằng loài người khi đã phạm tội thì không thể tự làm cách nào để trở nên sạch tội. Giải pháp duy nhất mà Chúa Trời đã công bố và thực hiện đó là Chúa Giê-su phải tự nguyện gánh tội (chịu tội thay cho cả loài người) và chúng ta thừa biết kẻ nào có tội thì phải chết. Chúa Giê-su đã trở nên tội nhân vì đã chịu tội thay cho cả loài người. Luật pháp Chúa kẻ có tội thì phải chết.  Chúa Giê-su không đi ra ngoài quy luật đó. Vậy Chúa Giê-su sau khi chết Ngài ở đâu? (nếu như chúng ta tin về linh hồn bất tử (thành phần thiêng liêng có nhân cách) như cách mà tin-lành và giáo quyền công giáo (Linh hồn theo giáo lý Công giáo cấp cao thì khác) vẫn dạy : Tức là khi chết linh hồn sẽ ở hai nơi (Pa-ra–di) hoặc Hỏa ngục.)

Tim Huỳnh:

1. Đức Chúa Jesus Christ gánh thay hình phạt cho tội nhân chứ Ngài không trở thành tội nhân. Một người chỉ trở thành tội nhân khi người ấy làm ra tội.

2. Thiên Chúa là Đấng đời đời, cho nên, tất cả những gì ra từ Thiên Chúa đều còn lại đời đời và còn lại đời đời với một trong hai tình trạng: (1) còn lại đời đời trong ân sủng của Thiên Chúa hoặc (2) còn lại đời đời trong án phạt từ Ngài. Vì thế, linh hồn hay thân thể xác thịt của loài người cũng sẽ còn lại đời đời. Ngay cả việc trời đất cũ sẽ qua đi và trời đất mới sẽ đến cũng không có nghĩa là Chúa sẽ hoàn toàn “sáng tạo” trời mới đất mới, như buổi đầu sáng thế, mà Ngài sẽ tái tạo, tái sinh các nguyên liệu vật chất của trời cũ đất cũ thành trời mới đất mới như Ngài tái sinh tâm thần, linh hồn, và sẽ phục sinh thể xác của chúng ta. Khi đó, trời cũ đất cũ đã nổ tung và cháy tan thành các hạt vật chất. Từ ngữ “này mọi sự đều trở nên mới” trong II Cô-rinh-tô 5:17 có nghĩa là “mọi sự được tái tạo trên bản thể đã có sẵn.” Chỉ riêng sự kiện Môi-se là một người đã chết và thiên sứ trưởng phải dành xác của ông với Sa-tan (Giu-đe 9) nhưng vẫn hiện ra trên núi hóa hình để trò chuyện với Đức Chúa Jesus về sự thương khó mà Ngài sắp gánh chịu (Ma-thi-ơ 17:3) đã đủ cho chúng ta biết thuyết linh hồn ngủ là sai. Tôi sẽ viết một bài để trình bày sự sai lầm của “Thuyết Linh Hồn Ngủ.”

3. Dù Thánh Kinh không ghi rõ chi tiết nhưng dựa vào Lu-ca 16 chúng ta có thể tin chắc rằng trong ba ngày ba đêm Đức Chúa Jesus Christ ở trong sự chết thì thân thể xác thịt của Ngài nằm trong mồ mã, tâm thần của Ngài trở về cùng Đức Chúa Cha (Lu-ca 23:46), linh hồn của Ngài ở trong âm phủ (Lu-ca 16:22). Trong Cựu Ước có thành ngữ “về cùng tổ phụ” để nói đến linh hồn của người chết hội ngộ với tổ phụ. Trước khi Đức Chúa Jesus Christ phục sinh thì mọi linh hồn của người chết đều ở trong âm phủ.

Âm phủ lúc ấy chia làm hai nơi, một nơi dành cho những người thuộc về Chúa, gọi là Ba-ra-đi (Lạc viên, Vườn Phước Hạnh) và một nơi dành cho những người không thuộc về Chúa gọi là nơi khổ hình. Hai nơi cách nhau bằng một vực sâu (có lẽ là vực sâu giam các thiên sứ phạm tội) không ai có thể vượt qua nhưng có thể nhìn thấy nhau và đối thoại với nhau. Hai nơi đó và vực sâu được gọi là “các miền thấp ở dưới đất.”

Chính Đức Chúa Jesus Christ hứa với tên trộm cướp bị đóng đinh bên phải thập tự giá của Ngài: “Hôm nay ngươi sẽ ở với Ta trong Ba-ra-đi!” (Lu-ca 23:43). Những thánh đồ thời cựu ước cũng là những tội nhân đối với Đức Chúa Trời nhưng vì họ có đức tin nơi Đức Chúa Trời nên Ngài ban cho họ sự chuộc tội và tha tội trong Đức Chúa Jesus Christ. Trong khi chờ đợi Đức Chúa Jesus Christ hoàn thành công cuộc cứu chuộc trên thập tự giá thì linh hồn các thánh đồ thời Cựu Ước được ở nơi Ba-ra-đi trong âm phủ. Sau khi Đấng Christ phục sinh thì Ngài mang tất cả những người thuộc về Chúa trong Ba-ra-đi dưới âm phủ vào trong Ba-ra-đi trên thiên đàng, bởi vì lúc ấy các linh hồn có đức tin trong Chúa thời Cựu Ước đã hoàn toàn được huyết của Đấng Christ thánh tẩy. Ngoài ra, sau khi phục sinh, Đấng Christ cũng đã công bố sự đắc thắng của Ngài trước các thiên sứ phạm tội bị giam trong vực sâu nơi âm phủ (II Phi-e-rơ 2:4), là những thiên sứ rời khỏi phẩm trật của mình, nhập vào loài người để làm băng hoại dòng dõi loài người trong thời của Nô-ê (Sáng Thế Ký 6:2; Giu-đe 6).

Ê-phê-sô 4:7-10:

“Nhưng, đã ban ân điển cho mỗi một người trong chúng ta theo lượng sự ban cho của Đấng Christ. Vậy nên có chép rằng: Ngài đã lên nơi cao, dẫn muôn vàn kẻ phu tù (phu tù của sự chết), và ban các ơn cho loài người. Vả, những chữ “Ngài đã lên” có nghĩa gì, há chẳng phải là Ngài cũng đã xuống trong các miền thấp ở dưới đất sao? Đấng đã xuống tức là Đấng đã lên trên hết các từng trời, để làm cho đầy dẫy mọi sự.”

I Phi-e-rơ 4:18-20 (Bản Phan Khôi Hiệu Đính 2011)

“Vả, Đấng Christ cũng vì tội lỗi chịu chết một lần, là Đấng công bình thay cho kẻ không công bình, để dẫn chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời; về phần xác thịt thì Ngài đã chịu chết, nhưng đã được sống lại bởi Đức Linh. Bởi đó, Ngài đã đi giảng cho các thần linh ở trong ngục, tức là kẻ bội nghịch thuở trước, về thời kỳ Nô-ê, khi Đức Chúa Trời nhịn nhục đã có lần chờ đợi cho chiếc tàu được đóng nên, trong đó chỉ có một số ít, là tám linh hồn được cứu qua nước.”