Hỏi & Đáp: Linh Hồn, Tâm Thần, và Xác Thịt

4,549 views

Huỳnh Christian Timothy

Hỏi:

Kính gửi anh Tim:

Dựa vào hai câu Thánh Kinh sau:

Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi” (Mác 12:30).

Vì Lời của Đức Chúa Trời là lời sống và linh nghiệm, sắc hơn gươm hai lưỡi, thấu vào đến đỗi chia hồn, linh, cốt, tủy, xem xét tư tưởng và ý định trong lòng” (Hê-bơ-rơ 4:12).

Em suy luận phải chăng: con người được cấu tạo từ bốn phần, hay nói dễ hiểu hơn là gồm hai phần:

(1) “Phần người ra từ đất” (gồm hai phần là xác và hồn, xác và hồn hòa quyện, tác động và ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, như khi người bị tổn thương não bộ thì hồn cũng bị tê liệt hoặc khi hồn sa đọa vào trác táng tội lỗi thì xác cũng sẽ đau đớn, bệnh tật, già nua rồi chết. Xác và hồn đều thuộc thế giới thuộc thể nhưng xác là vật chất còn hồn là phi vật chất).

(2) “Phần người ra từ trời” (cũng có hai phần là “xác” và “hồn” mà em tạm gọi là “xác linh” và “hồn linh”, “xác linh” để “rờ đụng” còn “hồn linh” để nhận biết thế giới thuộc linh, có thể thế giới thuộc linh cũng gồm hai phần là “linh chất” và “phi linh chất”. Và cũng có thể có một thế giới thứ ba nữa mà em tạm gọi là “thế giới Thần”, đây là Thiên Chúa và duy chỉ có Thiên Chúa mới vào ra thế giới này được thôi ! Em phát triển cho vui vui thôi!).

Trước khi Chúa thổi hơi sống vào thì “A-đam ra từ đất” đã có hai phần là xác và hồn, lúc này A-đam chỉ là một động vật thượng đẳng. Hành động thổi hơi sống vào là Chúa ban tâm thần hay nói cách khác là Chúa hiệp “A-đam ra từ trời” với “A-đam ra từ đất” để tạo thành Con người A-đam. Bây giờ ông A-đam có linh hồn (là sự hiệp lại của “hồn ra từ đất” và “hồn ra từ trời”) và thân thể (là sự kết hiệp, hòa quyện của xác thịt và “xác linh”) hay nói khác hơn là linh hồn A-đam ở trong thân thể A-đam. Linh hồn A-đam điều khiển, chỉ đạo thân thể A-đam còn thân thể A-đam tương tác với cả thế giới thuộc thể lẫn thế giới thuộc linh (trong mức độ cho phép nào đó) để phát đi, thu nhận và truyền thông tin, tín hiệu về cho linh hồn A-đam.

Khi ông A-đam phạm tội, “xác linh A-đam” “chết” ngay, ông không còn thể “rờ đụng” vào thế giới linh nữa, nhưng thân xác A-đam thì chết từ từ còn linh hồn A-đam thì bệnh hoạn, sự tối tăm, đau khổ và chết chóc bao trùm.

Đáp:

Thánh Kinh đã xác nhận rằng, loài người là một thực thể, gọi là linh hồn, ở trong một thân thể thiêng liêng là tâm thần và ở trong một thân thể vật chất là xác thịt.

Trước khi loài người phạm tội thì loài người ở trong sự tương giao với Đức Chúa Trời, tức là ở trong tình yêu của Ngài, nhận biết Ngài, học biết càng hơn về Ngài, được sự dẫn dắt của Ngài, có thể thờ phượng Ngài.

Khi loài người phạm tội thì tổng thể: linh hồn, tâm thần, và xác thịt, cùng một lúc bị phân rẽ khỏi sự tương giao với Đức Chúa Trời, không thể thờ phượng Ngài.

Khi loài người tin nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời thì được trở lại tương giao với Đức Chúa Trời.

Sự chết là sự bị phân rẽ khỏi mối tương giao. Sự tái sinh là sự được tương giao trở lại.

Một người khi đang chết trong tội lỗi hay khi đang sống trong Đấng Christ đều là một linh hồn ở trong thân thể thiêng liêng là tâm thần và thân thể vật chất là xác thịt. Chỉ sau khi thể xác bị chết, tức là bị phân rẽ khỏi tâm thần và linh hồn, thì lúc bấy giờ tâm thần mới về lại nơi Đức Chúa Trời là Đấng đã ban nó, còn linh hồn thì vào nơi âm phủ.

Khi một người đang chết trong tội lỗi thì người ấy không còn được tương giao với Đức Chúa Trời, cho nên, không còn ở trong tình yêu của Đức Chúa Trời, không thể nhận biết được các sự mạc khải của Đức Chúa Jesus Christ, không được sự dẫn dắt của Đức Thánh Linh, không thể thờ lạy Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, tâm thần của người ấy vẫn có thể tiếp xúc với ma quỷ, nhận biết ma quỷ, và thờ lạy ma quỷ. Cho nên, không thể nói là, sau khi bị chết thuộc linh thì A-đam không còn rờ đụng thế giới thuộc linh. Thực tế, những người chết thuộc linh là những người rờ đụng thế giới thuộc linh của ma quỷ và bị ma quỷ bắt phục họ, khiến họ làm nô lệ cho tội lỗi, sấp mình thờ lạy tạo vật, hình tượng, và tà linh.

Chúng ta không thể tự ý định nghĩa các từ ngữ “A-đam ra từ đất” và “A-đam ra từ trời.”

Từ ngữ “A-đam ra từ đất” được Thánh Kinh dùng để chỉ tổng thể: linh hồn, tâm thần, và xác thịt của A-đam thứ nhất khi ông chưa có năng lực của Đức Chúa Trời, tức không có Thánh Linh. A-đam ra từ đất phải chọn vâng phục Đức Chúa Trời để được Ngài ban cho Thánh Linh. Khi ấy, ông sẽ trở thành A-đam ra từ trời. Tiếc thay, A-đam đã không chọn vâng phục Đức Chúa Trời. Dòng dõi loài người sinh ra bởi A-đam ra từ đất cũng không có năng lực của Đức Chúa Trời.

Từ ngữ “A-đam ra từ trời” được Thánh Kinh dùng để gọi Đức Chúa Jesus Christ. A-đam ra từ trời có đầy dẫy năng lực của Đức Chúa Trời, vì đã chọn vâng phục Đức Chúa Trời cho đến chết (Giăng 3:34; Phi-líp 2:5-8). Dòng dõi loài người sinh ra bởi A-đam từ trời cũng được đầy dẫy Thánh Linh. Người thật sự được sinh ra bởi A-đam từ trời là người giống như Ngài (Rô-ma 8:29) và làm theo như Ngài đã làm (I Giăng 2:3-6). Nhiều người tưởng mình được sinh ra bởi A-đam từ trời, thậm chí, là những người đang đứng đầu trong các giáo hội, nhưng thật ra không phải. Bởi vì họ không giống Ngài, không làm theo như Ngài đã làm.

Linh hồn, tức bản ngã của loài người không thể ra từ đất, vì đất là chất liệu vật chất để tạo nên bản thể vật chất. Trong khi đó, bản ngã được Thiên Chúa sáng tạo bởi ý muốn và lời phán của Ngài.

Bản ngã của các loài thú vật cũng do Đức Chúa Trời sáng tạo và cũng không ra từ đất. Các loài thú cũng được gọi là sinh linh như loài người. Chúng chỉ khác loài người ở chỗ, chúng không có tâm thần và không được dựng nên giống như hình và tượng của Thiên Chúa.

Hành động thổi hơi linh lần thứ nhất của Thiên Chúa, khi loài người được sáng tạo, là để ban cho loài người thân thể thuộc linh, tức tâm thần. Hành động thổi hơi linh lần thứ nhì của Thiên Chúa, sau khi Đấng Christ phục sinh, là để nối lại mối tương giao giữa người thuộc về Chúa với Thiên Chúa (tái sinh tâm thần). Đức Thánh Linh giáng lâm và ngự trong thân thể người thuộc về Chúa để tuôn đổ năng lực của Đức Chúa Trời, tức Thánh Linh, trong người ấy và dẫn dắt người ấy vào trong mọi lẽ thật của Đức Chúa Trời.

Hết lòng yêu Chúa là yêu Chúa bằng hết cả tâm thần, là hoàn toàn sống theo theo sự tri thức Chúa đã ban cho chúng ta trong tâm thần, không hề chống nghịch lại điều mà chúng ta đã nhận biết là ý Chúa.

Hết linh hồn yêu Chúa là yêu Chúa bằng hết cả bản ngã; có nghĩa là Chúa đứng đầu trong tình cảm và sự sống của chúng ta. Chúng ta có thể chết để làm vui lòng Chúa.

Hết trí khôn yêu Chúa là yêu Chúa bằng hết cả lý trí; nghĩa là lý trí của chúng ta tin cậy và tôn phục Chúa chứ không phải tin cậy và tôn phục triết học, tôn giáo, khoa học! Lý trí là một chức năng của linh hồn, thu nhận dữ kiện qua tâm thần và xác thịt để đưa vào lý luận, phân tích.

Hết sức yêu Chúa là yêu Chúa bằng hết cả sức lực của thân thể xác thịt, sẵn sàng chịu mệt mỏi, đau đớn, đói khát, tù đày, đánh đập… vì danh Chúa.

Lời Chúa giúp cho chúng ta nhận thức được các chức năng của tâm thần, linh hồn, và xác thịt, đồng thời là nền tảng cho sự suy tư của chúng ta. Con dân Chúa phải luôn suy luận dựa trên các lẽ thật của Lời Chúa để rút ra những kết luận đúng với các lẽ thật của Thánh Kinh và quyết tâm sống theo các lẽ thật của Thánh Kinh.

Huỳnh Christian Timothy
14.8.2013

Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống và in ra bài viết này:
http://www.mediafire.com/folder/18qyns4flqfbj/2013_hoidap