Hỏi & Đáp: Đức Thánh Linh và Tà Linh

5,344 views

Huỳnh Christian Timothy

Hỏi:

Có khi nào trong thân thể một người vừa có Đức Thánh Linh lại vừa có sự hiện diện của tà linh không? Nơi Thánh và Nơi Chí Thánh trong đền thờ khi xưa Ma Quỷ có dám vào không? Có phải khi một con dân Chúa có hành vi tình dục với người có tà linh thì tức thì Chúa Thánh Linh rời bỏ người ấy và tà linh thâm nhập vào?

Đáp:

Trước hết, chúng ta cần xác định các điều sau đây:

1. Thánh Kinh không có câu trả lời trực tiếp cho các câu hỏi trên đây. Tuy nhiên, qua sự dạy dỗ của Thánh Kinh mà chúng ta có thể suy luận và tìm được câu trả lời thích đáng.

2. Danh từ “ma quỷ” trong tiếng Hy-lạp là “diabolos” (G1228), có nghĩa là kẻ “vu khống,” và vu khống đây tức là vu khống Thiên Chúa và con dân của Ngài. Ma quỷ là một danh xưng mà Thánh Kinh dùng để gọi Sa-tan, được viết hoa như một tên riêng. Trong vườn Ê-đen, Sa-tan đã gián tiếp vu khống Thiên Chúa nói dối khi nó bảo bà Ê-va rằng: “Hai ngươi chẳng chết đâu” (Sáng Thế Ký 3:4). Một từ ngữ khác là “daimonion” (G1140), có nghĩa là “tà linh,” cũng được dịch sang tiếng Việt là “ma quỷ,” để gọi chung các thiên sứ theo Sa-tan, chống nghịch Thiên Chúa.

3. Sa-tan trong tiếng Hê-bơ-rơ là “śâṭân” (H7854), trong tiếng Hy-lạp là “Satanas” (G4567), có nghĩa là “kẻ chống nghịch” hoặc “kẻ kiện cáo.” Sa-tan được viết hoa khi dùng để chỉ thiên sứ trưởng Lu-xi-phe, là thiên sứ cầm đầu cuộc phản nghịch của các thiên sứ, đích thân cám dỗ bà Ê-va và Đức Chúa Jesus. Khi chỉ chung những kẻ chống nghịch Chúa, như trường hợp Sứ Đồ Phi-e-rơ nói nghịch lại lời phán của Đức Chúa Jesus Christ (Ma-thi-ơ 16:23), thì sa-tan được viết thường.

4. Hiện tượng quỷ nhập có thể là do chính Sa-tan chủ động, như trường hợp của Sứ Đồ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt hoặc vợ chồng A-na-nia, Sa-phi-ra, và AntiChrist sau này hoặc do các tà linh chủ động.

5. Hiện tượng quỷ nhập là do quỷ vào trong lòng của một người, nghĩa là quỷ chiếm hữu tâm thần của người ấy. Giới y khoa thường gọi là bệnh tâm thần. Người bị quỷ vào trong lòng thường là những người thờ lạy ma quỷ, thần tượng, tình nguyện làm đồng, làm cốt, làm bóng cho các tà linh, tức là làm công cụ để các tà linh thể hiện quyền lực của chúng qua thân thể xác thịt của người ấy; điển hình là cô tớ gái bị quỷ bói toán ám nhập (Công Vụ Các Sứ Đồ 16:18). Tuy nhiên, những người tin Chúa mà không vâng phục Chúa, vẫn sống trong tội lỗi, cũng có thể bị tà linh xâm nhập, điển hình là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, A-na-nia và Sa-phi-ra:

“Liền sau miếng bánh, thì Sa-tan vào lòng người” (Giăng 13:27).

“Phi-e-rơ bèn nói với người rằng: Hỡi A-na-nia, sao quỷ Sa-tan đã đầy dẫy lòng ngươi, đến nỗi ngươi nói dối cùng Đức Thánh Linh, mà bớt lại một phần giá ruộng đó” (Công Vụ Các Sứ Đồ 5:3)?

Tin Chúa mà không làm theo Lời Chúa là hoàn toàn vô ích.

6. Ngoài ra, còn có hiện tượng quỷ tấn công vào thân thể xác thịt bằng cách gây ra tật bệnh như trường hợp ông Gióp, hoặc sát hại như trường hợp các tôi tớ, các con, và các sản vật của ông Gióp (Gióp 1-2); hoặc hiện tượng quỷ dùng những người bị chúng nhập để tấn công người khác, như trường hợp những kẻ mạo danh Chúa để đuổi quỷ bị quỷ đánh xé, được ghi lại trong Công Vụ Các Sứ Đồ 19:13-16.

Như vậy, để trả lời cho câu hỏi: “Có khi nào trong thân thể một người vừa có Đức Thánh Linh lại vừa có sự hiện diện của tà linh không?” Chúng ta có thể mạnh dạn mà nói rằng: Không!

Một người được Đức Thánh Linh hiện diện trong thân thể là một người đã thật lòng ăn năn tội và tin nhận sự chết chuộc tội của Đức Chúa Jesus Christ, bằng lòng sống thánh khiết theo lời dạy của Chúa, đã được Đức Thánh Linh tái sinh; tà linh không thể khống chế hay xâm nhập người ấy. Chúng ta cần phân biệt rõ, những người thật sự ở trong Chúa, đã được tái sinh với những người mang danh là tín đồ của Chúa nhưng chưa thật lòng ăn năn tội. Có rất nhiều người mang danh là tín đồ của Chúa bị quỷ nhập, vì họ không vâng lời Chúa, không được tái sinh, không có Đức Thánh Linh ngự trong thân thể họ. Họ chỉ tin Chúa bằng lý trí [1].

Người chưa thật lòng ăn năn tội là người chưa được cứu, dù họ có nắm giữ các chức vụ quan trọng trong các giáo hội, sốt sắng rao giảng Tin Lành khiến cho nhiều người tin nhận và được cứu. Sứ Đồ Phao-lô nói rõ:

“Song tôi đãi thân thể mình cách nghiêm khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng” (I Cô-rinh-tô 9:27).

Chúng ta cũng cần phân biệt trường hợp bị quỷ nhập và trường hợp bị quỷ quấy phá. Một người thật sự thuộc về Chúa không thể bị quỷ nhập nhưng vẫn có thể bị quỷ quấy phá. Chúng tôi biết một con dân Chúa, tin Chúa được 17 năm, mà đêm nào cũng bị quỷ quấy phá; cho đến khi chị gặp chúng tôi và chúng tôi giúp chị nhân danh Chúa để xua đuổi chúng. Lý do chị bị quỷ quấy phá là vì chị là con cầu tự, bị mẹ dâng cho tà linh từ khi được sinh ra và đã đeo bùa, ngậm bùa suốt thời thơ ấu, mà từ khi tin Chúa chị chưa hề nhân danh Chúa để xua đuổi chúng. Chúng không xâm nhập vào thân thể chị nhưng chúng vẫn theo đuổi, quấy phá chị.

Để trả lời câu hỏi: “Nơi Thánh và Nơi Chí Thánh trong đền thờ khi xưa Ma Quỷ có dám vào không?” Chúng ta cũng có thể mạnh dạn mà nói rằng: Không! Đền thờ của Chúa là nơi có sự vinh quang của Chúa bao phủ, Ma Quỷ không thể và không được phép vào. Cho đến khi dân I-sơ-ra-ên phạm tội, chỉ còn thờ lạy Thiên Chúa bằng môi miệng, thì sự vinh quang của Thiên Chúa không còn nữa, bấy giờ, tà linh và những kẻ tội lỗi có thể vào trong đền thờ mà không bị Thiên Chúa thiêu diệt.

Lần thứ nhất, vì cớ tội lỗi của dân I-sơ-ra-ên, sự vinh quang của Thiên Chúa rời khỏi đền thờ và năm 586 TCN, quân đội Ba-by-lôn đã cướp đoạt các khí cụ trong đền thờ rồi hủy phá đền thờ. Lần thứ nhì, sau khi đền thờ được tái xây dựng thì sự vinh quang của Thiên Chúa cũng rời khỏi đó; rất có thể là 49 năm sau khi Thiên Chúa phục hồi quyền tự trị của dân I-sơ-ra-ên trên Giê-ru-sa-lem, từ năm 457 TCN đến năm 408 TCN [2]. Giai đoạn này được kể là “bảy tuần lễ năm” trong Đa-ni-ên 9:25, là giai đoạn sự thờ phượng Thiên Chúa trong đền thờ được tái lập, thành Giê-ru-sa-lem được tự trị bởi các quan chức người I-sơ-ra-ên và luật pháp của Thiên Chúa: “Ngươi khá biết và hiểu rằng từ khi ra lịnh tu bổ và xây lại Giê-ru-sa-lem, cho đến Đấng chịu xức dầu, tức là vua, thì được bảy tuần lễ năm và sáu mươi hai tuần lễ năm; thành đó sẽ được xây lại, có đường phố và hào, trong kỳ khó khăn.” Sáu mươi hai tuần lễ năm còn lại là giai đoạn thành Giê-ru-sa-lem lại bị cai trị bởi quyền thế và luật pháp của dân ngoại. Chúng ta biết, trong thời của Đức Chúa Jesus Christ, đền thờ Thiên Chúa đã được Vua Hê-rốt trùng tu, trở nên một thắng tích lừng danh thời bấy giờ, tuy nhiên, không có sự vinh quang của Thiên Chúa hiện diện tại đền thờ. Chính Đức Chúa Jesus Christ đã hai lần phải đích thân đánh đuổi những kẻ đã biến đền thờ thành nơi mua bán. Điều quan trọng mà chúng ta cần chú ý, đó là, nếu sự vinh quang của Thiên Chúa hiện diện tại Nơi Chí Thánh của đền thờ, thì các thầy tế lễ thượng phẩm thời bấy giờ đã không thể nào còn sống khi bước vào trong Nơi Chí Thánh để dâng huyết tế chuộc tội, vì họ là những người gian ác, điển hình là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm Cai-phe, kẻ chủ trương giết Chúa. Năm thứ 70, đền thờ Thiên Chúa lại bị hủy phá bởi quân đội La-mã, đến nỗi không còn một hòn đá nào chồng trên một hòn đá nào, y như lời tiên tri của Đức Chúa Jesus Christ. Ngày nay, mỗi thân thể con dân Chúa là đền thờ của Đức Chúa Trời và Đức Thánh Linh ngự trong thân thể của con dân Chúa, vì thế tà linh không thể xâm nhập thân thể của con dân Chúa [3]:

“Anh em há chẳng biết mình là đền thờ của Thiên Chúa, và Đấng Thần Linh của Đức Chúa Trời ở trong anh em sao? Vì có ai phá hủy đền thờ của Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời sẽ phá hủy họ; vì đền thờ của Đức Chúa Trời là thánh, mà chính anh em là đền thờ” (I Cô-rinh-tô 3:16-17).

“Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Thiên Chúa, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể và tâm thần mình đã thuộc về Đức Chúa Trời mà làm vinh hiển Đức Chúa Trời” (I Cô-rinh-tô 6:19-20).

Về câu hỏi: “Có phải khi một con dân Chúa có hành vi tình dục với người có tà linh thì tức thì Chúa Thánh Linh rời bỏ người ấy và tà linh thâm nhập vào?” chúng ta có thể phân tích và nhận định như sau để rút ra câu trả lời:

  • Con dân chân thật của Chúa (xin chú ý từ ngữ chân thật) không thể nào phạm tà dâm hoặc phạm ngoại tình mà có hành vi tình dục với người có tà linh. Đức Thánh Linh không cho phép điều đó xảy ra.

  • Trường hợp của những đôi vợ chồng lúc chưa tin nhận Chúa đã thờ lạy và hầu việc ma quỷ, bị ma quỷ xâm nhập, mà sau đó chỉ có một trong hai người thật lòng tin nhận Chúa, thì ma quỷ đương nhiên không còn ở trong thân thể của người đã thật lòng tin nhận Chúa, đã được tái sinh và được Đức Thánh Linh ngự trong thân thể. Riêng đối với người chồng hay vợ chưa tin Chúa thì Đức Thánh Linh cũng sẽ thánh hóa người ấy, tức là trục xuất tà linh ra khỏi thân thể người ấy, để người ấy có thể kết hợp xác thịt với người chồng hay vợ đã tin nhận Chúa của mình. Đó là sự thương xót của Chúa, và sự thánh hóa này không có nghĩa là người chồng hay vợ chưa tin Chúa cũng được cứu. Sự thánh hóa này chỉ có nghĩa là Đức Chúa Trời biệt riêng người ấy để làm tròn vai trò vợ hay chồng đối với con dân của Ngài. Thánh Kinh dạy:

“Lại nếu một người đàn bà có chồng ngoại đạo bằng lòng ở đời với mình, thì vợ cũng không nên lìa chồng. Bởi vì, chồng không tin Chúa, nhân vợ mình được nên thánh, vợ không tin Chúa, nhân chồng mình tin Chúa được nên thánh; bằng chẳng vậy, con cái anh em nên chẳng sạch, song nay đều là thánh” (I Cô-rinh-tô 7:13-14).

Từ ngữ nên thánh bao gồm hai ý nghĩa: (1) được tha tội và được làm cho sạch tội để trở nên thánh đồ của Chúa; (2) được biệt riêng để dùng cho một mục đích nào đó. Từ ngữ “nên thánh” trong I Cô-rinh-tô 7:14 được dùng với ý nghĩa thứ hai.

  • Con dân chân thật của Chúa nếu vì một lý do nào đó, quyết định bỏ qua sự cáo trách của Đức Thánh Linh để phạm tội tà dâm với người có tà linh, thì ngay khi người ấy đã quyết định như vậy là người ấy đã áp bức Đức Thánh Linh (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:19), thân thể của người ấy sẽ bị phó cho Sa-tan hành hại, để dẫn người ấy đến sự ăn năn. Nếu vẫn không ăn năn thì người ấy sẽ bị hư mất:

“Trong danh của Đức Chúa Jesus Christ là Chúa chúng ta, các anh em nhóm họp cùng tâm thần tôi, với năng lực của Đức Chúa Jesus Christ phó người như thế cho Sa tan, để phần xác thịt bị hủy hoại, mà tâm thần có thể được cứu trong ngày Đức Chúa Jesus” (I Cô-rinh-tô 5:5).

Nên biết rằng, một khi phần xác thịt đã bị phó cho Sa-tan hủy hoại thì cho dù sau đó người ấy có ăn năn thì cũng chỉ được cứu trong ngày Đức Chúa Jesus Christ hiện ra để đem Hội Thánh ra khỏi thế gian mà thôi. Người ấy sẽ gánh lấy sự hành hạ của Sa-tan và các quỷ sứ của nó trong thân thể xác thịt của mình, cho tới khi thân thể chết đi hoặc cho tới khi Chúa đến.

Biết bao nhiêu con dân Chúa vì phạm tà dâm, vì ghiền thuốc lá, ghiền ma túy, ghiền rượu… mà thân thể bị hủy hoại!

Nguyện Lời Chúa luôn thánh hóa chúng ta và khiến chúng ta không chỗ trách được trong ngày Đức Chúa Jesus Christ hiện ra. Chính Đức Chúa Trời thành tín sẽ làm điều ấy cho chúng ta. A-men! (Giăng 17:17; I Tê-sa-lô-ni-ca 5:23-24).

Huỳnh Christian Timothy
10.4.2013

Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống và in ra bài viết này:
http://www.mediafire.com/view/?r9hsa7v778cvg9v

Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống và in ra các bài viết về Hỏi & Đáp:
http://www.mediafire.com/?todx7twk9cdgd

Ghi Chú

[1] http://timhieutinlanh.com/phunu/?p=20

[2] Xin đọc bài “Bảy Mươi Tuần Lễ Năm Thiên Chúa Định Sẵn cho Dân I-sơ-ra-ên” sẽ được đăng trên website www.kytanthe.net vào giữa tháng 4.2013.

[3] http://www.timhieutinlanh.com/?p=2364