NYTTN: Tôi Tớ Chúa

2,865 views

Tôi Tớ Chúa

Huỳnh Christian Timothy
“Những ý Tưởng Trong Ngày:” https://www.timhieutinlanh.com/?page_id=2209

Ngày nay có nhiều người xưng mình là “tôi tớ Chúa” nhưng thái độ và việc làm của họ không khác những gì Đức Chúa Jesus nói về những người Pha-ri-si. Danh từ “Pha-ri-si” có nghĩa là “biệt riêng ra để hầu việc Thiên Chúa.” Đây là một giai cấp tự lập và tự phong trong Do-thái Giáo vào khoảng 300 năm trước khi Thiên Chúa Ngôi Con nhập thế làm người. Chúng ta hãy đọc lại Lời Chúa, xem Ngài nói về những “tôi tớ Chúa tự phong” cách nay gần hai ngàn năm như thế nào:

“Bấy giờ Đức Chúa Jesus phán cùng dân chúng và môn đồ Ngài rằng: Các thầy thông giáo và người Pha-ri-si đều ngồi trên ngôi của Môi-se. Vậy, hãy làm và giữ theo mọi điều họ đã bảo các ngươi; nhưng đừng bắt chước việc làm của họ, vì họ nói mà không làm. Bọn ấy buộc những gánh nặng khó chịu, để trên vai người ta, còn mình thì không muốn động ngón tay vào. Họ làm việc gì cũng cố để cho người ta thấy, mang cái thẻ bài da cho rộng, xủ cái tua áo cho dài; ưa ngồi đầu trong đám tiệc, thích ngôi cao nhất trong nhà hội; muốn người ta chào mình giữa chợ, và ưng người ta gọi mình bằng thầy! Nhưng các ngươi đừng chịu người ta gọi mình bằng thầy; vì các ngươi chỉ có một Thầy, và các ngươi hết thảy đều là anh em. Cũng đừng gọi người nào ở thế gian là cha mình; vì các ngươi chỉ có một Cha, là Đấng ở trên trời. Cũng đừng chịu ai gọi mình là chủ; vì các ngươi chỉ có một Chủ, là Đấng Christ. Song ai lớn hơn hết trong các ngươi, thì sẽ làm đầy tớ các ngươi. Kẻ nào tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống, còn kẻ nào hạ mình xuống thì sẽ được tôn lên” (Ma-thi-ơ 23:1-12).

Kính mời quý bạn đọc tiếp tục đọc hết đoạn 23 của sách Ma-thi-ơ để đối chiếu những gì Chúa phán từ gần hai ngàn năm trước với những “tôi tớ Chúa” do các giáo hội phong chức, nhất là những “tôi tớ Chúa” thích đeo các tước hiệu: “tiến sĩ mục vụ,” “tiến sĩ thần học” hoặc “bậc đáng tôn kính” (reverend) ngày hôm nay.

Kế tiếp, chúng ta hãy đọc lại Lời Chúa, xem một tôi tớ Chúa, được Chúa biệt riêng từ trong lòng mẹ để làm chức sứ đồ, rao giảng Lời Chúa khắp nơi, đã nói về mình như thế nào, rồi so sánh với lời nói, tư cách, việc làm, và sự giảng dạy của những người tự xưng là “tôi tớ Chúa” ngày nay:

“Hỡi anh em, về phần tôi, khi tôi đến cùng anh em, chẳng dùng lời cao xa hay là khôn sáng mà rao giảng cho anh em biết chứng cớ của Đức Chúa Trời. Vì tôi đã định ý rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jesus Christ, và Đức Chúa Jesus Christ bị đóng đinh trên cây thập tự. Chính tôi đã ở giữa anh em, bộ yếu đuối, sợ hãi, run rẩy lắm. Lời nói và sự giảng của tôi chẳng phải bằng bài diễn thuyết khéo léo của sự khôn ngoan, nhưng tại sự tỏ ra của thần trí và năng lực; hầu cho anh em chớ lập đức tin mình trên sự khôn ngoan loài người, bèn là trên năng lực của Thiên Chúa. Dầu vậy, chúng tôi giảng sự khôn ngoan cho những kẻ trọn vẹn, song chẳng phải sự khôn ngoan thuộc về đời nầy, cũng không phải của các người cai quản đời nầy, là kẻ sẽ bị hư mất. Chúng tôi giảng sự khôn ngoan của Thiên Chúa, là sự mầu nhiệm kín giấu, mà từ trước các đời, Đức Chúa Trời đã định sẵn cho sự vinh quang của chúng ta(I Cô-rinh-tô 2:1-7).

“Hỡi anh em, ấy là vì cớ anh em, tôi đã dùng những lẽ thật, nầy chỉ về chính mình tôi và A-bô-lô, hầu cho anh em học đòi hai chúng tôi, chớ vượt qua lời đã chép, và chớ sanh lòng kiêu ngạo, theo phe người nầy nghịch cùng kẻ khác. Bởi vì, ai phân biệt ngươi với người khác? Ngươi há có điều chi mà chẳng đã nhận lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận lãnh? Anh em được no đủ, được giàu có rồi, chẳng nhờ chúng tôi, anh em đã khởi sự cai trị; thật mong cho anh em được cai trị, hầu cho chúng tôi cũng cai trị với anh em! Vì chưng Đức Chúa Trời dường đã phơi chúng tôi là các sứ đồ ra, giống như tù phải tội chết, làm trò cho thế gian, thiên sứ, loài người cùng xem vậy. Chúng tôi là kẻ ngu dại vì cớ Đấng Christ, nhưng anh em được khôn ngoan trong Đấng Christ; chúng tôi yếu đuối, anh em mạnh mẽ; anh em quý trọng, chúng tôi khinh hèn. Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chịu đói khát, trần mình, bị người ta vả trên mặt, lưu lạc rày đây mai đó. Chúng tôi dùng chính tay mình làm việc khó nhọc; khi bị rủa sả, chúng tôi chúc phước; khi bị bắt bớ, chúng tôi nhịn nhục; khi bị vu oan, chúng tôi khuyên dỗ; chúng tôi giống như rác rến của thế gian, cặn bả của loài người, cho đến ngày nay (I Cô-rinh-tô 4:6-13).

“Họ là kẻ hầu việc của Đấng Christ phải chăng? Ừ, – tôi nói như kẻ dại dột, – tôi lại là kẻ hầu việc nhiều hơn! Tôi đã chịu khó nhọc nhiều hơn, tù rạc nhiều hơn, đòn vọt quá chừng. Nhiều khi tôi gần phải bị chết; năm lần bị người Giu-đa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm. Lại nhiều lần tôi đi đường nguy trên sông bến, nguy với trộm cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả dối; chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ. Còn chưa kể mọi sự khác, là mỗi ngày tôi phải lo lắng về hết thảy các Hội Thánh. Nào có ai yếu đuối mà tôi chẳng yếu đuối ư? Nào có ai vấp ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư? Ví phải khoe mình, thì tôi sẽ khoe mình về sự yếu đuối tôi. Đức Chúa Trời là Cha Đức Chúa Jesus, là Đấng đáng tôn vinh đời đời vô cùng, biết rằng tôi không nói dối đâu” (II Cô-rinh-tô 11:23-31).

Ngày nay, có người nào xưng mình là tôi tớ của Chúa mà có thể nói như Sứ Đồ Phao-lô?

“Hãy bắt chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy” (I Cô-rinh-tô 11:1).

“Hễ sự gì anh em đã học, đã nhận, đã nghe ở nơi tôi và đã thấy trong tôi, hãy làm đi, thì Đức Chúa Trời của sự bình an sẽ ở cùng anh em” (Phi-líp 4:9).

“Hãy cùng ta chịu khổ như một người lính giỏi của Đức Chúa Jesus Christ. Khi một người đi ra trận, thì chẳng còn lấy việc đời lụy mình, làm vậy đặng đẹp lòng kẻ chiêu mộ mình” (II Ti-mô-thê 2:3-4).

Nếu người nào xưng mình là tôi tớ Chúa mà không thể thật lòng nói những lời trên đây như Phao-lô, thì người ấy không phải là tôi tớ Chúa. Tôi tớ Chúa không phải chỉ làm công việc Chúa giao mà còn phải làm gương cho Hội Thánh của Chúa. Nếu không thể làm gương cho Hội Thánh của Chúa thì không thể làm tôi tớ của Chúa:

“Hãy chăn bầy của Đức Chúa Trời đã giao phó cho anh em; làm việc đó chẳng phải bởi ép tình, bèn là bởi vui lòng, chẳng phải vì lợi dơ bẩn, bèn là hết lòng mà làm, chẳng phải quản trị phần trách nhiệm chia cho anh em, song để làm gương tốt cho cả bầy (I Phi-e-rơ 5:2-3).

Xin Đức Thánh Linh tiếp tục cáo trách những kẻ tự nhận là “tôi tớ Chúa” nhưng thật ra chỉ là tôi tớ của chính mình, phục vụ cho “cái bụng” của mình [1]. Xin Đức Thánh Linh cũng soi sáng tâm trí con dân Chúa để họ nhìn ra tôi tớ Chúa ở giữa những kẻ chỉ mang danh “tôi tớ Chúa.” A-men!

Huỳnh Christian Timothy
5.4.2013

[1] “Vì những kẻ đó chẳng hầu việc Đấng Christ, Chúa chúng ta, song hầu việc cái bụng họ, và lấy những lời ngọt ngào dua nịnh dỗ dành lòng kẻ thật thà” (Rô-ma 16:8).

Bấm vào nối mạng dưới đây để tải xuống và in ra bài viết này:
http://www.mediafire.com/view/?7gxliotlp3juwj7